Khi nỗi lo âu cứ lớn dần theo năm tháng
Khi những quan tâm cũng bị xem là quá giới hạn
Yêu một người sao thật quá khó khăn
Có bao giờ anh biết được chăng
Em đã đặt cược cả trái tim mình cho ván bài hạnh phúc
Nhưng nhận được gì ngoài những tím bầm, rách bươm nơi lồng ngực
Nỡ lòng nào, anh để em thua trắng bàn tay
Có bao giờ anh thấu giùm em những đắng cay
Chuyến đò truân chuyên đã lạc dòng mấy bận
Ngỡ cập bến tình anh là sẽ thôi không còn lận đận
Mà yêu người nhiều rồi chỉ nhận về đau đớn bấy nhiêu
Có bao giờ anh cảm nhận được hết những tin yêu
Cùng tất cả chân thành em đã dành trao không hề toan tính
Kiếp trước em vay anh - số phần kia mặc định
Nên kiếp này phải trả nợ một đời
Trả bằng trái tim chung tình yêu mãi chẳng vơi
Bằng những đêm tự đấm ngực mình chờ người trong vô vọng
Bằng những lần dõi theo anh - âm thầm như chiếc bóng
Bằng thương tổn nát lòng nhưng yêu vẫn cứ yêu thêm
Chẳng có bao giờ anh hiểu được lòng em…
timbuondoncoi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét