Đến một ngày người đàn bà sợ hai tiếng "thời gian"
Sợ đứng trước hoàng hôn để nghĩ về những tháng ngày kế tiếp
Có lẽ sau những nỗi lo toan trùng điệp
Sau những nỗi đau... ai đó chẳng chạnh buồn.
Người đàn bà đứng trước tuổi 50 chẳng tránh khỏi cảm xúc bồn chồn
Đếm thời gian trôi, lại ước được một lần trẻ lại
Để được yêu như thời con gái
Được người ấy bước bên mình xiết chặt bàn tay.
Đứng bên thềm khao khát một cơn say
Khao khát được sống như ngày mai sẽ chết
Lại thấy lòng mình trùng buông đầy mỏi mệt
Lại tự nắm chặt tay mình bảo rằng mọi sự sẽ êm trôi.
Người đàn bà tuổi năm mươi thường khô khốc bờ môi
Đôi mắt mỏi tưởng chừng không đủ sức
Sau những tháng ngày đi qua cơ cực...
Sau những niềm vui... lại thấy thêm buồn
Người đàn bà bước qua tuổi 50 như những ánh nắng hoàng hôn
Chỉ sợ trái tim mình nhạt mờ sau tất cả
Thấy lòng mình cô đơn trong chiều bả lả
Bất lực với chính mình khi chạy đua với thời gian.
Có những ngày người đàn bà bỗng thấy hoang mang
Sau những tháng ngày lo toan cơm áo
Được người đời khoác lên vai hai mĩ từ "Tần tảo"
Để lại chính mình một thân xác già nua.
Người đàn bà bước vào tuổi năm mươi sợ nói về những nỗi được thua.
Cảm thấy lòng mình khát thèm buông bỏ
Rồi lặng lẽ bước đi trong chiều ngược gió
Về phía mặt trời dẫu chẳng thể biết ngày mai ấy ra sao.
Có những ngày họ sống bồi hồi trong cảm xúc xốn xao
Họ giống như mang bên mình một kho chuyện kể
Rồi lặng lẽ một mình rơi lệ
Như cánh hoa sắp tàn khao khát được đưa hương.
Nghinh Nguyễn
:(
Trả lờiXóaNhư ánh hoàng hôn đang xuống. Chẳng ai cưỡng lại được thời gian
Trả lờiXóa