Cho anh và cho em
Cho những kí ức cũ mèm
Và cả những điều không biết bao giờ tới...
Anh biết không hạnh phúc là chờ đợi
Là có ai đó để thương, thương mãi ở trên đời
Những điều vội vàng thường dễ mất đó thôi
Em không muốn chúng mình rồi sẽ thế...
Đã có lúc em buồn bởi những điều anh kể
Khi em không là người đầu tiên anh nói nhớ trong đời
Khi em không là người đầu tiên anh trao vị ngọt đôi môi
Không là người đầu tiên của những điều ý nghĩa...
Em biết mình yêu nên mới buồn như thế
Những hờn ghen vô cớ đến buồn cười
Tình yêu chúng mình vẫn cứ thế thôi
Dịu dàng, bình yên và lặng lẽ.
Sau này khi chúng mình không còn trẻ nữa
Những buồn vui có lẽ cũng nhiều lần
Sẽ nhiều bộn bề làm hai đứa phân vân
Tình yêu khi ấy biết chắc còn như cũ?
Chẳng biết phải hứa bao nhiêu lần cho đủ
Em sợ những mong manh và những thứ vội vàng
Nếu như em không thể mãi dịu dàng
Anh có đủ bao dung chở che em qua nông nổi?
Những điều chưa đến có đôi lần mình nói
Hứa hẹn khi vui có chắc sẽ lâu bền?
Em ước chúng mình cứ thế mãi bình yên
Thương là thương thôi, suốt đời và suốt kiếp.
(Vì cuộc sống này chẳng thể nào tươi đẹp
Nếu mình không thương một ai đó trong đời!)
Thoa Pyo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét