Nghe tiếng thì thào của thời gian rất khẽ
Ngọn gió đu, đưa màn đêm khép nhẹ
Tiếng thở dài đau đáu phía xa xăm.
Em chẳng thể nhìn cuộc đời để trách tháng năm
Dẫu trong thẳm sâu vết tì còn âm ỉ
Nỗi buồn hình như không chỉ
Đến rồi tự đi…
Có ai giấu giọt nước mắt cuộc đời dưới những đáy ly?
Có ai ướt mi mà nụ cười chẳng tắt?
Cõng những yêu thương em cúi đầu xuống nhặt
Ánh chiều vàng soi hắt bóng qua sông…
Không ai vịn mãi vào một người để sống
Không ai cộng những nỗi buồn để ủ ấm tình yêu
Cánh diều chiều nay lặng thầm bay nhắc nhở
Không anh bên mình, em vẫn phải đi thôi.
Đêm tối qua rồi bình minh sẽ lên thôi.
Yến Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét