Khoanh lại một khoảng trời
Cho nắng đến một người mà em rất nhớ
Sao anh không lặng yên trong vòm trời xanh đó?
Để thành phố bây giờ... mưa ướt đẫm ngàn cây.
Sao anh không gọi tên em?
Để xác lá rơi đầy
Một chiếc lá là một lời hứa cũ
Hàng ngàn chiếc lá đã quên hay còn nhớ
Giữa muôn chiều
Sao lại chọn phía ấy để rơi?
Phía ấy là quá khứ xa xôi
Em giữ trong tim điều bí mật chưa cùng anh nói hết
Phía ấy là hoàng hôn nơi cuối trời trong vắt
Cả gió cũng hờn ghen, nghe anh kể chuyện tình yêu...
Đã hy vọng bao nhiêu, đã thất vọng bao nhiêu
Trong khoảnh khắc em ngỡ mình gần nhau nhất
Trái tim dối lừa anh, thú nhận điều chân thực
Em làm khoảng trống ấy mênh mông
Ừ thôi, này khoảng trời, này lời hứa viển vông
Gió cứ cuốn hết đi
Cả những điều bí mật không còn nữa...
Mùa thu lao xao kể về một chuyện tình tan vỡ
Có kẻ dại khờ,
gom nắng lại cho anh....
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét