Xin hãy đừng cho ngày ấy đi qua.
Thoáng rung động ban đầu xao xuyến ấy.
Dẫu con chim bay đi rồi và dòng sông vẫn chảy.
Cũng xin đừng cho ngày ấy đi qua.
Con nước nổi trôi đưa thuyền rời xa.
Chỉ vì thương nhau nên bến bờ vẫn đợi.
Có thể nào người ơi không tiếc nuối.
Ngày ấy mặn nồng, ngày ấy quá chừng xuân…
Đêm tan đi cho ngày rạng lên dần.
Chiều dẫu muộn vẫn nhắc ngày mai đến.
Dòng sông cạn lòng vẫn muốn tìm về với biển.
Cánh chim lẻ đàn khao khát tổ ấm êm.
Tìm đâu vị thuốc thần trong đau khổ lãng quên.
Tình sẽ chẳng bình yên nơi mồ lạnh.
Dẫu trái tim xanh quấn vòng tang trắng.
Và nỗi đau này dài hơn mọi nỗi đau…
Em chẳng muốn làm đâu nàng Tô Thị héo sầu.
Nhưng có thể vì anh mà hóa đá.
Lẽ nào anh bình thản nơi phương trời xa lạ.
Mà khép chặt cửa lòng cho ngày ấy đi qua…
Tác giả: N-T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét