Em!
Hãy để bão giông dừng lại sau cánh cửa
Có vòng tay anh ôm lấy lúc em về
Cuộc sống ngoài kia nhiều lắm những bộn bề
Nên hạnh phúc là do mình tự tạo...
Về cạnh anh rồi, em cứ cười cao ngạo
Sẽ chẳng buồn, phải giấu giếm mắt sâu
Cứ việc nói ra cho vơi hết u sầu
Anh sẽ lặng yên và nghe em thủ thỉ
Người ở trên đời chẳng ai là hoàn mỹ
Nên phải bù trừ và san sẻ lẫn nhau
Nếu ngày kia một trong hai đớn đau
Thì người còn lại sẽ đỡ đần chẳng bỏ...
Về cạnh anh đi, mình dựng căn nhà nhỏ
Rồi cùng nhau vun lại mấy luống rau
Cho ngày mai khi giấc mộng xanh màu
Căn nhà rộn tiếng nói cười con trẻ...
Về cạnh anh đi, về bên anh em nhé
Mọi thứ giản đơn nhưng sẽ rất vững bền!
Nguyễn Phương Trâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét