Phút hoài niệm tháng 3 - CẢM XÚC 365

NƠI CẢM XÚC THAY LỜI MUỐN NÓI!

Thứ Sáu, 31 tháng 3, 2017

Phút hoài niệm tháng 3

Tháng ba, tạm biệt nhé, ai đó còn lưu luyến, tiếc nuối một cái tên chưa kịp gọi trong nỗi nhớ, đôi lần làm tim ta khẽ thổn thức, rung động. Chỉ là những nỗi nhớ vụn vặt, chắp vá những khoảnh khắc, mơ hồ nhớ, mơ hồ quên, mơ hồ về những gì đang hiện hữu. Là mùa xuân đang vội vã đi xa, lòng người cũng hờ hững xa dần những cảm giác khi xưa, những tin nhắn, nhưng cuộc gọi, những cái chạm tay bất ngờ, rồi những lần lỡ hẹn. Cứ như thế lòng ta chợt xa nhau như hương hoa theo gió về nơi xa , rất xa...

***

Đạp xe trên phố một chiều cuối tháng 3, những âm thanh giai điệu vui tươi trong trẻo ấy khiến lòng xốn xang khó tả. Chợt nhận ra đã bao mùa tháng tư đi qua, những bộn bề của công việc, học tập, của cuộc sống đã khiến tim mình khép lại, chẳng mở lòng để đón tư về tự bao giờ không hay...

Tháng tư chớm về trong lời ngỏ chào vấn vương lưu luyến của tháng ba - tháng của mùa nhớ, lạc về miền kí ức...


Tháng ba, bà nội với món khoai vắt ngày xưa. Tôi còn nhớ như in hình ảnh một người bà với nước da ngăm ngăm đen, khuôn mặt già nua với những nếp nhăn đã đi qua bao năm tháng của cuộc đời, nắng, gió tất thảy những cực nhọc của cuộc đời bà đều hiện rõ trên khuôn mặt ấy. Đôi môi đỏ, miệng lúc nào cũng nhai trầu, và đặc biệt là ánh mắt ấy sáng, ấm áp và hiền dịu lắm.

Tháng ba là những chiều về hun hút bên bếp lửa cùng bà. Sau những cuộc rong chơi cùng mấy đứa háng xóm, trở về nhà, bên bà với món khoai vắt bà vẫn thường hay làm. Là từ bột khoai lang, ít lạc và đường, bà khéo léo vắt từng vắt nhỏ, hông lên, ôi cái mùi thơm đến lạ... Lúc nào cũng là tôi, bà luôn dành "cái thức quà đặc biệt" ấy cho tôi đầu tiên. Tuổi thơ bên bà là như thế, hồn nhiên, vô tư và bình yên lắm...


Tháng ba mẹ tất bật ra đồng chăm ruộng lúa vừa bén rễ, xanh non chờ bàn tay của mẹ, nhặt nhạnh từng cây cỏ, bàn tay ấy thật tỉ mỉ. Gió thổi lùa qua, từng đợt sóng lúa dập dờn làm duyên, xanh non, tươi mát như người con gái tuổi đôi mươi còn e ấp. Tháng ba về, mẹ tỉ mỉ chăm chút từng khóm đậu, ươm từng mầm xanh, nào nghệ nào gừng... Đôi bàn tay ấy đã điểm những nếp nhăn bởi một đời vất vả lam lũ vì con. Đôi bàn tay ấy chưa bao giờ được nghỉ ngơi, chăm sóc cũng bởi nuôi lớn hai anh em tôi. Là tình yêu với con, là tháng ba về giáp hạt đói rét. Buồn lo đã hằn trên tuổi của mẹ, đôi mắt hằn dấu chân chim, đôi tay gầy guộc... Mẹ thương cho những ngày ta thơ ấu, những chiều cơm nắm cơm vắt trong lá chuối khô, nước mắt lưng tròng ngóng mẹ từ đồng xa. Tự bao giờ không hay, tháng ba ta lại nhớ mẹ nhiều hơn...

Tháng ba là bố với khu vườn xanh mướt. Tháng ba, tháng của một mùa hoa trái bắt đầu. Trên những cây xoan khẳng khiu trơ trọi ngày nào nay đã lấm tấm những chồi non xanh biếc, hoa xoan tím li ti góp thành những khóm đầu cành thật đẹp. Nào hoa bưởi, nào hoa nhãn, hoa xoài... ngập đầy cả khu vườn. Gió thoang thoảng, hương hoa quyện vào với nhau khiến tôi nhớ cái mùi hương ấy đến da diết. Bố - người trồng quả, người vun đắp cho những hoa thơm, quả ngọt cho con cho cháu. Cứ như thế, biết bao mùa tháng ba đi qua, ta lại chợt nghĩ về người bởi những dư âm thật đẹp của một màu hoa lá xanh tốt, thơm nồng, nghe trong đó là một bầu yêu thương tuy chưa bao giờ người nói thành lời nhưng trong tôi luôn cảm nhận rõ cái vị ngọt của tình yêu bố dành cho tôi...

Tháng ba gọi về miền kí ức, ta như sống lại tuổi ấu thơ, để chợt thấy rằng ta như bé lại khi hoài niệm về một miền xanh kí ức. Biết đến bao giờ ta mới được trở về những tháng ba xưa...

Tháng ba, tạm biệt nhé, ai đó còn lưu luyến, tiếc nuối một cái tên chưa kịp gọi trong nỗi nhớ, đôi lần làm tim ta khẽ thổn thức, rung động. Chỉ là những nỗi nhớ vụn vặt, chắp vá những khoảnh khắc, mơ hồ nhớ, mơ hồ quên, mơ hồ về những gì đang hiện hữu. Là mùa xuân đang vội vã đi xa, lòng người cũng hờ hững xa dần những cảm giác khi xưa, những tin nhắn, nhưng cuộc gọi, những cái chạm tay bất ngờ, rồi những lần lỡ hẹn. Cứ như thế lòng ta chợt xa nhau như hương hoa theo gió về nơi xa , rất xa...

Tháng ba tạm biệt nhé, xin gửi vào gió chút tiếc nuối, một chút chạnh lòng, một chút hoài niệm ta đón tháng tư về qua cửa bằng những bông hoa loa kèn trắng tinh khôi trong cái nắng chớm hạ. Nắng tháng tư chẳng còn khép mình run rẩy trong cái se lạnh của mùa xuân. Nắng tháng tư không gay gắt, chói chang, cứ như thế nhẹ nhàng đến lạ. Nắng len qua từng kẽ lá, thắp xuống lòng đường từng dòng xe tấp nập. Tôi thích nhất vào mỗi buổi buổi sáng tháng tư được đi trên những con đường mà đâu đâu cũng ngập tràn một màu trắng mượt mà của hoa loa kèn trên những chiếc xe đạp mà người bán hàng rong vẫn thường đi sớm bán ở những khu chợ, góc phố hay ven đường. Những lúc như thế chỉ muốn dừng lại và ngắm thật lâu. Ôi cái màu trắng thuần khiết đến lạ, mùi hương phảng phất khiến tôi đến ngẩn ngơ...




Tháng tư về viết nên điệp khúc của những tâm hồn tuổi yêu đương, hạnh phúc cho những đôi tình nhân chạm ngõ trái tim của buổi đầu yêu, cũng là điệp khúc buồn cho những ai lạc nhau khi đi qua mùa nhớ. Mình chẳng đi qua nổi mùa nên lòng cứ luyến tiếc, để tháng tư với con đường nhạt nhòa bước chân đôi lứa, hạnh phúc chẳng còn được vẹn nguyên.

Cứ thế ta để thời gian trôi qua nhanh, chếnh choáng mùi hương phai nhạt theo gió cuốn đi. Dẫu vậy, lòng vẫn còn vấn vương những kỉ niệm xưa cũ. Tháng tư về mang theo những kỉ niệm nhưng lại mang người ta thương đi mất. Ừ thì lòng vẫn còn yêu thương, nhưng hạnh phúc ấy đã xa. Tháng tư về, em viết vào trang nhật kí những cảm xúc vụn vặt, xếp vào quá khứ những kí ức không vui vụn vỡ, bỏ lại một nỗi nhớ không tên để trải lòng với những yêu thương. Tháng tư về vẫn cho phép ta sống trong kí ức nhưng rồi ta sẽ quên, sẽ có lúc phải bỏ lại tất cả để sống tốt cho hiện tại và tương lai.

Tháng tư về, hạnh phúc sẽ quay về với những trái tim có yêu thương cho những ai chân thành đến với nhau bằng cả tấm chân tình. Tháng tư về nếu yêu em, xin anh đừng đi, hãy cùng em yêu thương, đừng để em buồn nơi khóe mi, lạnh nhạt khi đôi bàn tay chẳng được siết chặt, bước chân vẫn chậm rãi mà lạc lối chẳng tìm được người. Rồi khi ấy hạnh phúc sẽ bên ta.

Tháng tư về là lúc ta tìm về với niềm yên an. Tôi vẫn âm thầm đón "Tư" về, lặng nhìn và cảm nhận thời khắc giao mùa của Hà Nội - với biết bao cảm xúc bộn bề, xốn xang về một điều gì đó chẳng thể gọi bằng tên...

 Thúy Nguyễn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét