Chiều vàng, dạo bước chân lang thang qua những con phố vừa quen mà như vừa xa lạ… bước nhè nhẹ thôi… để tai nghe được tiếng thở của lá… rồi khẽ đưa mắt ngước lên, cả một trời lá bay bay, lá rơi vàng kín cả góc phố lặng, lá rơi như những tiếng thở dài…
Em ơi, bây giờ mùa gì thế
Đã sang hạ chưa, chẳng tới thu
Mà lá cây hát mãi khúc phiêu du
Quẩn quanh nhau, rụng giữa tháng ngày mơ cũ
Đường phố say… anh cũng say…
Lạc mất lối về nơi chốn ấy
Lá xanh bay xào xạc khắp phố gầy
Ngơ ngẩn ngóng tìm chút gió heo may…
Ừ, như tiếng thở dài, cho chuyện tình ấy…Vẫn là hàng cây ấy, đàn chim ấy, hai bàn tay đã gặp nhau… Đan vào nhau, nắng không lọt qua tay như qua kẽ lá kia… Bài hát tình yêu thổn thức mãi không thôi, em lặng nghe, dựa vai tôi trên quán café vắng…để mặc ngoài kia những ồn ã của một chốn bụi bặm…
Nhớ không em, lời yêu khi ấy, ừ, yêu mãi, bên nhau, em nói sẽ cùng tên nghệ sĩ lang thang, hát rong suốt cuộc đời…không mơ, không thực. Anh là thực, em là thực, nhưng tình yêu ấy là mơ… để rồi một ngày, chưa hết mùa lá, em đi, em đi, “chúng mình không hợp nhau” nghe có lí quá phảI không em… Anh chỉ cười, chỉ biết cười, trách lá, sao rụng mãi thế, để em bên anh chưa hết một mùa…tình ơi…
Nhiều lúc cứ mong đường ngập lá
Để nhuộm màu từng bước chân qua
Để nhặt nắng rơi lúc chiều tà
Để anh mãi miết mong ai trong nỗi nhớ…
Nhìn lá rơi, bỗng lòng bỡ ngỡ
Mùa đã tới đâu , sao lá xanh nỡ rời
Chuyện tình yêu cũng giống cuộc đời
Không có gì mãi mãi được đâu em…
Bài hát này, chiều nay, lại khe khẽ rung trên những vòm lá cũ, bàn tay này, mình kẻ ngốc nghếch lang thang, tự trách mình sao lạI yêu quá thế... Rồi khẽ cười buồn, khi chợt nghe bên tai, có ai nói mãi mãi…
Gửi từ Blog Việt Phố Cổ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét