Anh ở xa xôi với niềm vui riêng lẻ
Chẳng thể cùng chung những ước mơ từng vẽ
Em sẽ một mình kể tiếp chuyện tương lai.
Nếu có một người hỏi duyên cớ do ai
Anh sẽ thở dài hay nhún vai, cười khẽ
Em sẽ bảo, do tụi mình còn trẻ
Nên chuyện trăm năm đợi trăng lẻ vài mùa.

Nếu có một người đem chuyện hai đứa ra đùa
Anh đừng hùa theo, cũng đừng cau mày nhé
Ai cũng có những niềm đau khe khẽ
Cố mạnh mẽ bước qua, nhưng thương xót vẫn còn.
Em sẽ thôi không chờ đợi mỏi mòn
Cũng không bồn chồn nghe cái tên ai nhắc
Mọi lời xưa, cùng tình yêu, em chôn chặt
Bởi duyên trời đã đặt hai đứa hai nơi.
Mong suốt cuộc hành trình, anh vẫn thảnh thơi
Chuyện một thời cũng hãy thôi – đừng nhớ
Cũng đừng trách những tin yêu đã vỡ
Cứ để lòng chở đầy khoan ánh sáng tương lai…
Lê Hồng Mận
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét