Anh chậm chân đến trễ
Chuyến tàu chiều...em đi
Hoàng hôn hình giọt lệ
Tan trong mắt thầm thì
Anh trở về sống tiếp
Nửa phần hồn lang thang
Mà nghe mình đang chết
Giữa thương nhớ vô vàn
Em đi về lối vắng
Xin trời đừng mưa tuôn
Em gầy như dấu lặng
Sao qua hết niềm buồn...
Em hỏi anh nước mắt
Có vị gì trên môi
Mà sao đời mình đắng
Sao cuộc tình chia phôi?

Anh không trả lời được
Chỉ biết lòng
...thương
...thương!
Bàn tay gầy đan trượt
Nụ hôn buồn vấn vương
Những muộn màng, em nhỉ
Thường biết điểm giao nhau
Mình gặp đây để chỉ
Hằn lên đời vết đau
Đàn ông dù mạnh mẽ
Sẽ một lần mong manh
Như nhiều lần em đã
Nghẹn ngào trên vai anh...
Xót xa em quá khổ
Từng nỗi đời cong vênh
Vệt thăng trầm hoen ố
Bến đỗ nào
...lênh đênh!
Anh biết mình đến trễ
Muộn màng một khúc ru
Rồi mùa ân ái cũ
Sẽ trôi vào thiên thu...
Ngọc Nhu
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét