Em đánh mất mình kể từ ngày biết yêu anh
Cái hồn nhiên trong em bị tình yêu làm già nua quá đỗi
Nào có được như người ta
Được yêu,
được thương,
được cưng chiều,
giận dỗi
Chỉ được ngậm buồn, chạy theo lối anh đi.
Yêu anh rồi, nước mắt ngập bờ mi
Người ta nói với em
Tình yêu là cho đi, không cần ai đáp trả
Nhưng chót yêu một người mang trái tim lạnh giá
Nào có khác gì cô gái dại khờ,
bị lừa tình,
sa ngã trong bóng tối yêu đương.

Biết yêu anh, em chẳng còn là em như những lúc bình thường
Nỗi đau cứ dài ra, làm yêu thương mệt mỏi
Lỡ yêu mất rồi, em quên hoài không nổi
Cứ vời vợi chờ nghe anh nói lời yêu.
Trả lại em đây, một trái tim không bị xước thật nhiều
À,
Em quên rằng
Anh đã bao giờ nhận lời yêu đâu mà đòi anh trả
Chỉ là em tự mình cuồng điên trong đớn đau vật vã
Yêu thật lòng mà phải trả giá vậy sao?
Nhìn người ta yêu hạnh phúc biết nhường nào.
Lai Ka
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét