Khi trái tim cứ thẹn thùng nói nhớ
Bước vào yêu mới thấy nhiều lo sợ
Chẳng đủ niềm tin để đi hết đoạn đường...
Thương thật rồi, nên cứ phải vấn vương
Một ánh mắt thôi cũng làm tim xao xuyến
Lời nói cười vui trong hàng nghìn câu chuyện
Chẳng thể nào quên mà nhắc mãi tên người...
Thương thật rồi, cuộc sống bỗng đẹp tươi
Đến cả cỏ cây cũng chân tình, xanh thắm
Chỉ mong ngày nào cũng nhẹ nhàng tay nắm
Chẳng bao giờ phải hờn dỗi, lo âu...
Thương thật rồi nên đôi lúc đau đầu
Không biết làm sao để người ta thấu hiểu
Tại mình dại khờ thì đành thôi cam chịu
Chỉ cần người vui mình không tiếc điều gì...
(Nhật Duy)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét