Đôi mắt màu nâu còn vương nhiều thương nhớ
Chúng ta đi về đâu để thấy được một người đợi chờ
Một người mong, một nỗi khắc khoải lòng
Tháng chín về rồi em có biết hay không
Thu chạm cửa ô ngọt ngào hương hoa sữa
Em có còn dang tay đón hương thơm ùa mình vào ô cửa
Gió heo may len lỏi giấc mộng hiền
Tháng chín về rồi mình còn mơ những giấc ngủ bình yên
Mình bên nhau và quên đời giông bão
Thu Hà Nội với hàng cây thay áo
Nhưng em chẳng còn chờ anh, nơi góc phố xưa qua
Tháng chín về anh tự ôm mình trong những xót xa
Nhủ lòng rằng đó là những kỷ niệm
Màu mắt, môi rồi cũng dần tan biến
Khi heo may se sắt gọi thu về
Phố vẫn buồn trong nỗi nhớ lê thê
Gọi tháng chín về trong buồn da diết
Ta tự hỏi mình trong một chiều ly biệt
Tháng chín về, mình sẽ biết đi đâu?
(Cao Nam Minh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét