Khi rừng phong đỏ mình xao xác lá.
Gió heo may vừa sang báo trời hết hạ.
Thảm lá vàng dệt bước chân em qua.
Tháng 8 chợt xa, mùa gió về thổn thức.
Mùa thu qua, trôi trong miền kí ức.
Để mùa về, ngắt tắt nắng mong manh.
Thu về rồi, trời tháng 9 trong xanh.
Phố đỏ mình màu lộc vừng trút lá.
Mùi cốm thơm, lẫn cả mùi rơm rạ
Hoa sữa nồng nạn quyện hơi gió heo may.
Anh bước đi đã biết bao tháng ngày.
Chỉ mùa thu khiến cho anh nhìn lại
Nỗi nhớ bâng khuâng của thời thơ dại
Của một thời đi nhặt lá vàng rơi
Ngày gió về, nỗi nhớ có tàn phai?
Rơi rớt rụng như mùa thu thay lá?
Ta ru em, ru mùa thu buồn vơi đến lạ.
Ru lòng mình những mùa gió đi qua.
(Cá Kho)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét