Trong bão giông đừng vội tin vào một ai nữa cả.
Đã đến lúc tự cầm ô giữa dòng người xa lạ
Những con người bước qua mà không giữ lại được gì
Những hứa hẹn xa vời cho đến lúc chia ly
Rồi cũng rời đi
như chưa bao giờ quen biết...
Đã đến lúc tự cầm ô dù đôi khi cũng không còn tha thiết
Có ý nghĩa gì đâu khi dưới ô là nước mắt chảy dài
Muốn can đảm một lần buông bỏ một bàn tay
Đứng trong mưa
và không ai biết mình
... đang khóc.
Đã đến lúc tự cầm ô đưa mình qua cuộc đời khó nhọc
Đâu đó ngoài kia là bon chen, dối trá, lọc lừa
Tự hỏi mình đủ vững vàng để chịu đớn đau chưa
Nếu không muốn làm đứa trẻ con cho người ta tàn nhẫn!
Đã đến lúc tự cầm ô che cho một con người lận đận
Sau cùng ai cũng cần học cách để bao dung
Để lúc mình mỏi chân giữa năm tháng trùng trùng
Họ sẽ thay mình cầm chiếc ô
và hát.
Đã đến lúc tự cầm ô sống một cuộc đời thật khác
Mình tự biết thương mình
trước khi muốn thương ai.
Ngọc Hoài Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét