Nếu một ngày anh bất chợt nhận ra
Sự thật là:
Chúng mình chưa bao giờ quên được!
Nếu một ngày giữa dòng đời xuôi ngược
Anh bất chợt nhớ một nụ cười quen...
Lúc ấy, anh có chạy đi tìm em?
Có tìm về hồn nhiên và ngọt ngào ta đã trao từ ngày đầu gặp
gỡ?
Tìm về cái kết câu chuyện tình dang dở,
Chẳng ai hiểu vì đâu...
Nếu một ngày anh nhận ra chúng mình vẫn nợ nhau
Cả cuộc đời hạnh phúc!
Anh sẽ lặng cười gửi tới em lời chúc:
“Bình yên”!
Hay anh sẽ gọi cho em,
Để nói rằng: “Anh biết mình thiếu nhau chẳng thể nào sống
được!”
Rằng: “Chúng mình hãy biến ước mơ thành sự thực!”
Rằng: “Hạnh phúc suốt đời này là được nắm tay nhau!”
Nếu một ngày anh chẳng biết đi đâu,
Để được lại dụi đầu vào vai một người rồi ngủ ngon tới sáng.
Nếu một ngày anh nhìn quanh căn phòng
Và chỉ thấy một màu đen hoảng loạn,
Còn trái tim anh cần chút nắng êm đềm...
Anh có nhớ đến em
Hay sẽ cố gắng để tiếp tục quên,
Và ru mình ngủ yên trong muộn màng cố chấp?
Nếu một ngày anh vô tình nhận ra sự thật:
Rằng có những người đi mỏi gối vẫn về lại bên nhau,
Hạnh phúc nào cũng phải nếm thương đau,
Và đôi khi xa nhau chỉ để nhận ra
Suốt đời này mình không làm được người xa lạ...
Anh có thôi giấu nỗi buồn vào tiếng cười ồn ã
Để khóc trước mặt em?
Nếu một ngày gặp được nhau giữa góc quán quen
Anh sẽ lặng im,
Hãy sẽ nắm tay em đặt vào trái tim
Và nói:
“Nó luôn đập bối rối
Chỉ khi gặp một người”?
Du Phong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét