Muốn hỏi người về năm tháng đã xa
Hai chúng ta liệu có từng hạnh phúc
Thành phố quá đông chứ chẳng hề chật
Và nếu hết duyên gặp lại?
dễ gì..
Em còn giữ cho mình thói quen xõa tóc giống mọi khi?
Cũng vì nó mà anh thành thi sĩ
Chuyến xe cuối anh lần nào cũng trễ
Vì mải nhìn em nên chân bước ngập ngừng
Lâu lắm rồi chẳng về lại lối đi chung
Sợ độc bước mưa chiều hôn lên mắt
Sợ lá rụng anh một mình cúi nhặt
Phải tự mình lau nước mắt ta rơi
Em lúc này hạnh phúc không em ơi
Nhà xa quá chẳng muốn đi về lại
Lối mòn quanh co phủ đầy hoa dại
Quấn đầy chân quên mất cả đường về
Anh vừa hiểu thế nào là chia ly
Một người khóc thương hoài năm tháng cũ
Lựu đỏ làm chi? Bằng Lăng ơi đừng nở!
Đời vắng em tựa bản nhạc không lời..
Mây mãi là của gió trời
Bao giờ hoa dại đời đời ngát hương?
Trần Thành Vinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét