Chỉ nhớ là cơn mưa ấy
Giữa ngày tháng Sáu lạ lùng
Người mình yêu như hơi thở
Một ngày bỗng hóa người dưng.
Nước mắt hóa thành con sông
Tình yêu thì thành buồm trắng
Đi về cửa biển bão bùng
Bỏ mặc bến sông xa vắng.
Ta nhớ người những ngày nắng
Thương người cô lẻ ngày mưa
Rồi thương thân mình lận đận
Bao nhiêu yêu dấu cho vừa?
Có thể là cơn mưa xưa
Giờ đây vụt thành xa quá
Vậy mà ký ức năm nào
Vẫn còn một màu trắng xóa.
Để rồi, hình như tất cả
Chuyện này cũng sẽ trôi đi
Tình yêu một thời cũng chả
Còn lại trong nhau chút gì…
Việt Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét