Cho phép mình hồn nhiên và nông nổi
Cười khi vui và oà khóc khi buồn
Đừng ép mình phải gồng lên khó nhọc
Tỏ ra kiên cường giữa bão táp mưa tuôn
Mình như cỏ sống đơn sơ giản dị
Dù cằn khô hay ở giữa núi rừng
Hay đồng trống hoặc giữa đời thiên lý
Mọc xanh rờn giữa đất Mẹ mênh mông
Mình như nước sống cuộc đời khúc khuỷu
Giữa quanh co vẫn tìm lối, tìm dòng
Dẫu có nắng, có mưa hay bão lũ
Nước muôn đời vẫn sẽ chảy ra sông
Mình là người trót đa sầu, đa cảm
Cứ thản nhiên giữa vô số chuyện đời
Ngày đông rét hay là ngày nắng ấm
Vui hãy cười. Buồn sẽ khóc, vậy thôi.
(Mưa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét