Đừng cố giữ những cái gì đã chán
Em về góp nỗi cô đơn làm bạn
Chờ duyên nồng ai đem bán...sẽ mua
Tình yêu ta giống hệt một trò đùa
Anh đã thắng, còn em thua...chấp nhận
Em khờ quá tin lời yêu mùi mẫn
Để tháng năm nỗi uất hận nghẹn ngào
Em ổn rồi, chỉ còn chút chênh chao
Bởi nỗi nhớ vẫn cứ vào gõ cửa
Nhưng anh hỡi lần này thôi...em hứa
Sẽ xóa đi một chỗ dựa xa vời

Em ổn rồi nên anh cứ thảnh thơi
Cười mãn nguyện đón cuộc đời phía trước
Thanh xuân đó em đã mang đánh cược
Mối tình si, rồi người bước...chẳng về
Em ổn rồi sắp thoát khỏi cơn mê
Nên anh hãy quên lời thề buổi nọ
Anh cứ mãi muôn đời làm ngọn gió
Đến rồi đi để hoa cỏ đợi chờ
Em ổn rồi...sắp tắt lịm hồn thơ...
Bích Sen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét