Có được không em? Anh tò mò muốn biết
Anh hiểu, giữa chúng mình giờ đây đã la liệt
Là những cách ngăn, hố sâu
Những trở ngại vô hình
Em thường thức dậy lúc mấy giờ để đón bình minh?
Ô cửa sổ có mở toang như ngày anh vẫn còn ở đó?
Khu vườn phía sau mùa đông cải có vàng như mỗi độ
Và em có ăn sáng đúng giờ
Hay vặt vãnh cho qua?
Bậc thềm trước hiên em có ngồi lại ngắm chiều tà?
Ánh mặt trời lổ loang có làm mắt em nhòe đi trong tiếc nuối?
Có lần em bảo anh: "Mai này đây khi chúng mình nhiều tuổi
Quên hết những nhọc nhằn, tôi vẫn sẽ chăm sóc cho ông"

Kỉ niệm ùa về trong anh vào một buổi chiều đông
Cảm xúc hình như chưa bao giờ phai nhạt
Xin lỗi! Vì hôm nay anh cũng đã thành một người khác
Trầm ngâm, suy tư
Dù vẫn yêu em như thuở ban đầu
Anh hỏi lần cuối này chẳng phải vì muốn quay lại với em đâu
Bởi anh cũng như em
Đã nhận ra quá trễ để yêu thêm lần nữa
Định mệnh chỉ cho ta có quyền được một lần thôi, chọn lựa
Đã buông bỏ rồi
Tay có nắm lại thì hơi ấm cũng chênh vênh...
(Trần Thành Vinh)
CÓ THỂ BẠN THỂ QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét