Tuy yếu ớt mong manh đủ góp thành bão tố
Dám một mình trong cơn giông chiều đổ
Dẫu nhớ thương nhiều cũng chẳng gọi anh đâu
Lòng tự trọng của người đàn bà tuy chẳng sắc sâu
Chỉ cơi trầu thôi cũng nhấn chìm hết thảy
Một hạnh phúc mong manh vừa chợt gãy
Khi yêu thương chưa đủ để dạt dào
Lòng tự trong của người đàn bà đủ để từ bỏ mọi khát khao
Những cảm xúc cũ xưa hóa thành vụn vỡ
Hoa tigon chiều nay vừa chớm nở
Trái tim yêu cũng nát theo cùng

Lòng tự trọng của người đàn bà gạt bỏ nỗi nhớ nhung
Vẫn cứ bước những bước dài cặm cụi
Giấu điều gì ẩn sâu làn tóc búi
Để giữ lòng mình thoát khỏi sự chông chênh.
Anh có hiểu lòng em quá mông mênh
Để với anh cả đời vẫn phải tìm ẩn số
Một xác thân mỏng manh quá độ
Mà tự tôn chưa hẳn mất bao giờ
(Nghinh Nguyễn)
Thơ rất hay nghĩa thơ thực tế
Trả lờiXóaRất thích đọc để hiểu thêm