Tháng tám qua rồi , thu dần khép lại
Em khép lòng mình- cánh cửa mong manh
Chút yêu thương em ấp ủ bao ngày
Giờ có lẽ em chôn vào quên lãng
Thu đi qua, đông rồi sẽ lại
Lá vàng rơi xao xác nhánh hao gầy
Chiều tàn run - rơi rụng giữa heo may
Đông chưa đến - sao thu gầy hao thế?

Bởi có lẽ thu sợ đông lại ghé
Làm rét run chiếc lá nhỏ trên cành
Cướp mất đi làn hơi ấm mong manh
Mà thu đã chắt chiu bao ngày tháng
Em đóng cửa, giữ thu từng cơn gió
Cất chiếc lá vàng, rơi giữa hư không
Em đi về giữa cơn gió lặng câm
Giữ chút nắng cho mùa thu ấm lại
......
Hanh Quyen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét