Em muốn mình được một lần sống thật với cảm xúc
Đang dâng đầy trong em,
Thiêu đốt em qua những giấc mơ dang dở
Dắt dìu em qua những ngày khốn khó
Dằn vặt mình - em - người đàn bà lạc lòng
Vì anh
Cảm xúc trong lòng mãi mãi là khát khao xanh
Trong veo yêu thương, với những ước mong giản dị
Là người đàn bà của anh, dù thật vô lý
Em - chẳng thể nào, anh - có cần đâu.
Mỗi ngày trôi qua, giằng xé thêm dầy sâu
Em muốn chạy trốn đến anh để làm điều trái tim khao khát
Nửa muốn ở yên, làm người mẹ hiền dịu mát
Hai nẻo đường đời, chọn lựa chốn nào cũng thấy chông chênh
Đã tự vượt qua mình bằng ý chí của một người đã lớn lên
Đã dằn lòng, cố quên nỗi khát khao tội lỗi mà chân thực
Tự an bài mình bằng những phép quy của đạo đức
Mà chẳng thể nào cõi lòng không nhắc nhớ về anh

Cứ thế này, em sẽ ngày một hao hanh
Gầy guộc, ngác ngơ, sồng trong đời mà như trên một sân khấu
Cố diễn tròn vai cho cuộc đời êm thấu
Có vở kịch nào có thể kéo dài hết trăm năm?
Em biết rằng anh cũng không thể đến cùng em
Dù có khi anh cũng sẽ nhớ em da diết
Nhưng anh sẽ không chọn em để đoạn tuyệt
Tổ ấm của mình, khát vọng cả đời anh
Nhưng em có thể làm gì để sống mà không anh
Khi mỗi giấc mơ em luôn có anh trong đó
Khi bên chồng mà em không thể không nhớ
Anh ám ảnh em, trong cả những mông lung
Em muốn một lần được nói hết với anh
Những ẩn sâu trong lòng em, rằng em mệt khi em phải nhập vai từ sáng tới tối
Phải giả lả cười một cách giả dối
Và phải diễn với người rằng em đang hạnh phúc mãn viên
Em mỏi rồi, em muốn được là em thôi
QUẾ ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét