Buổi tối ở thành phố này
Buồn như thể những vạt mây trôi...
Và em cũng chẳng còn khóc nữa
Chỉ lặng im như một bức tường
Mặc năm tháng xoáy mòn trơ trọi
Vẫn bình yên bên cạnh chiếc gương
Anh lại thấy cuộc đời tẻ nhạt
Thèm tiếng à ơi, nũng nịu lúc em gần
Đay nghiến mãi những ngày xưa hời hợt
Đem đoản tay gầy
thả thương nhé ven sông..

Mà em cũng chẳng hề hay biết
Dạo buổi đò ngang mặc sông lấp trườn mình
Cố vùng vẫy đem cánh Hồng ra ngỏ
(Đã rớt rụng nhiều
sao níu bóng giai nhân?..)
Và anh thấy anh già hơn dạo trước
Cánh hoa cũng tàn
yên giấc giữa trăm năm..
TTV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét