Em bình yên rồi anh ạ
Trong nỗi nhớ của riêng mình
Thời gian nhiệm màu đến lạ
Quen dần khoảng lặng câm thinh.
Em bình yên rồi anh ạ
Không phải quên được anh đâu
Nhớ nhiều nhưng không đau nữa
Không nhói ngực trái tuông trào.

Em bình yên rồi anh ạ
Tập yêu thương bản thân mình
Tập chiều tan tầm dạo phố
Lắng lòng theo tiếng cầu kinh.
Em bình yên rồi anh ạ
Đời sao đẹp đẽ quá chừng
Giữa dòng bon chen hối hả
Không còn sợ hãi bước chân.
Dã Quỳ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét