Con đã khóc cho một người xa lạ
Vì yêu họ đến quên cả chính mình
Để một hôm họ quay lưng vội vã
Con lặng người chẳng còn chút niềm tin
Con đâu nghĩ thế gian này dối trá
Nên cứ cho rằng mình đã trưởng thành
Rồi đến khi giữa cuộc đời nghiệt ngã
Con mới biết là mình rất mong manh

Con chưa từng mua món quà cho mẹ
Đến tiếng yêu, mở miệng cũng chưa từng
Mà bao năm lại phí hoài tuổi trẻ
Cũng chỉ vì để vui vẻ người dưng
Con kiếm tìm cho mình một chỗ dựa
Nhưng nơi nao cũng thấy họ lắc đầu
Về tới nhà úp mặt vào bầu sữa
Con yên bình ngủ một giấc thật sâu...
Con biết rằng đời con còn có mẹ
Là con vẫn có một nơi đợi chờ
Con biết rằng dù mình chẳng còn trẻ
Nhưng với mẹ con vẫn rất ngây thơ...
Tiểu Tử HK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét