Luôn có một người đàn ông
Chọn gánh lấy những gì nặng nề nhất
Luôn yêu bằng mảnh tình chân thật
Cho đi những ấm áp
Giữ lại ưu tư
Bố!
Con vốn không biết bắt đầu từ đâu
Bằng lời yêu hay câu cảm tạ
Đã rất lâu trước đây ta là người xa lạ
Vì duyên nên nợ hóa thân tình
Và trong chớm nắng một bình minh
Ta nắm tay nhau tạo nên thiên tình sử
Nhưng chỉ hồng Nguyệt lão mãi chần chừ
Để yêu thương cứ thế thành tro bụi...
Rồi cuộc sống lại bắt đầu bằng việc gặp gỡ
Và cuộc đời vốn chẳng có tình cờ
Ta viết tiếp đoạn tình dang dở
Bằng thứ tình cảm vô bến bờ
Phụ tử tình thâm!
Có ai đó đã khiến con trầm ngâm
Khi hỏi sẽ ra sao nếu cuộc đời này con không gặp được bố
Có phải như thế con sẽ khổ
Chẳng thể làm thơ, chẳng thể nói, chẳng thể cười
Rồi con lạc giữa bao nhiêu người
Và có hay không cuộc đời con tồn tại...
Con vẫn thường nhớ về ngày xưa
Những kí ức chắc chỉ mình con nhớ
Niềm xúc động đong đầy từng nhịp thở
Lặng lẽ chìm trong chuyện của riêng mình
Con sợ người đời lặng thinh
Xem nhẹ mảnh tình con ôm ấp
Bởi mấy ai vui niềm vui của kẻ khác
Buồn nỗi buồn của người dưng
Con sẽ không nói nhiều về sự hi sinh
Vì con không muốn vĩ đại điều gì cả
Vì bố chỉ là bố
Là tên gọi khác của hạnh phúc bình dị đối với con.
Bố đã cho con cọ vẽ và màu sơn
Để con vẽ nên cả thế giới
Con chỉ muốn vẽ cho bố màu tóc mới
Thay mái tóc hoa râm
Con cũng muốn tẩy xóa mọi nếp nhăn
Trên khóe mắt đôi tay bạc màu nắng.
Nhưng bố ơi cọ sẽ mòn và màu sơn sẽ cũ
Con vẽ sao nổi một cuộc đời đầy đủ
Con chỉ sợ lúc đợi con bố sẽ ngủ
Lúc bố về con lại chỉ trong mơ
Con sợ!
Luôn có một người con gái
Được nhận về những gì ngọt ngào nhất
Luôn yêu bằng mảnh tình chân thật
Cho đi những ưu tư
Giữ về ấm áp
Con!
Nin
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét