Một ngày buồn mở tin nhắn ra xem
Chợt dừng lại trước một dòng tin cũ
Kí ức xưa tưởng chừng như yên ngủ
Mà hôm nay bổng trỗi dậy trong lòng
“Người quen” à, từng thân lắm đúng không?
Bao buồn vui đã cùng nhau chia sẻ
Bỗng một ngày ta rời xa lặng lẽ
Nhắn dòng tin thôi cũng thấy ngập ngừng
Tự bao giờ ta bỗng hóa người dưng
Chẳng bận tâm đến một lời thăm hỏi
Ta trách ta hay trách người thay đổi?
Để câu thơ viết mãi chẳng trọn dòng
Để bây giờ tất cả hóa hư không
Bao dấu yêu giờ chỉ còn hoài niệm
Ta loay hoay tìm một điều màu nhiệm
Ước một lần trở lại những ngày xưa.
P.T.H.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét