Nhưng bước chậm một bước, anh thành kẻ đến sau
Người ta trao em, chỉ toàn là đớn đau
Nhưng em vẫn nhớ...
Anh kể với em về một giấc mơ !
Với ngôi nhà xinh cùng tiếng cười con trẻ
Nhưng giấc mơ ấy, trước đây có lẽ
Em với người ta...
Cũng đã từng !
Là người đến sau, nên anh nhận sự dửng dưng
Em hời hợt, em vô tâm, không như khi yêu người tới trước
Có lẽ mãi mãi anh chẳng thể có được
Trái tim em...
Anh không cần thể xác, hay những ái ân đi kèm
Thứ anh cần là em, yêu anh trọn vẹn
Chân thành, tin tưởng, dù không lời hứa hẹn
Nhưng dù thế nào cũng chẳng buông tay
Vậy mà sau tất cả, anh vẫn như thế này...
Một mình, cô đơn... Anh khóc !
Những ngày không em, thở thôi cũng khó nhọc
Anh nói thế nào, em cũng chẳng bận tâm
Anh đau ở đây này... nỗi đau ấy âm thầm
Vì không cam tâm, khi mình thua một hình bóng cũ
Có vì em, bao nhiêu cũng chẳng đủ
Để em yêu anh...
Như thanh xuân em đã từng... Vì người ấy.
Vô Hối
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét