Lời nói ra chỉ thừa thải, nhiễu phiền
Những ân tình họ còn nhớ hay quên
Giờ nhắc lại cũng trở thành phù phiếm.
Khi người ta cứ mải mê tìm kiếm
Những lý do để oán trách, giận hờn
Khi người ta cứ dửng dưng lảng tránh
Ánh mắt mình thành vũ khí dao găm.
Khi người ta chọn phương thức lặng im
Khi khoảng cách đã trở thành biển cả
Ta như sóng cuồng điên xô bờ đá
Chẳng thể nào lay chuyển được nữa đâu.
Vạn nỗi đau chẳng thể cùng thấu hiểu
Triệu ân tình thành ảo ảnh phù du
Khi người ta không còn thương mình nữa
Lời nói ra như gió thôi ngang trời.
(Người Viết Thơ Đau)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét