Là lòng mình sẽ ngừng chơi vơi trong nỗi nhớ,
Hay cầm điện thoại lên và chợt thấy cuộc gọi nhỡ
Cũng đủ ấm lòng, thôi trăn trở chuyện cô đơn.
Đôi khi chỉ cần một giọng nói, không hơn
Ai đó gọi tên mình giữa phố đông người qua lại,
Chỉ một lần thôi, không cần cất lời gọi mãi
Đủ để biết mình đang tồn tại trong tim ai.
Đôi khi chỉ cần ai đó cho mượn tạm bờ vai
Một chút thôi, đủ để làm mệt nhoài tan biến,
Đôi khi chỉ cần ai đó nghe mình nói chuyện
Không cần trả lời, chỉ ngồi đối diện lặng im.
Đôi khi chỉ cần thức dậy lúc bình minh
Ai đó nắm tay mình dịu êm, vậy là đủ,
Đôi khi môt tin nhắn: "Muộn rồi, sao chưa đi ngủ?"
Cũng đã là mọi thứ mình đang cần.
Huy Hải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét