"Thương yêu tan vỡ...
Cứa dịu dàng nơi ngày mới hồi sinh
Em đủ khôn ngoan để lựa chọn cho mình
Những hành trình bình yên tuyệt đối
Không mưa giông gió dội
Không trầy xước cỏ gai
Nhưng vẫn dấn bước chân băng qua quãng đường dài
Dại khờ đi về phía đầy bão giông gió nổi...
Muôn đời tình yêu không có lỗi
Dẫu có dại khờ cũng chỉ là những thử thách cho nhau
Nếu có phải lựa chọn giữa hạnh phúc và nỗi đau
Thì tận đáy tim vẫn mênh mang những điều được - mất
Ánh mắt của tình yêu anh vẫn đầy chân thật
Dù cả đời này không gột rửa được hết những dối gian
Cứ giới hạn tim mình trong những đường cong
Để rồi chông chênh ngã rẽ...
Rối vào nhau tiếng thở dài lặng lẽ...
Gặt một trời sương...
Không thể đưa nhau đi đến tận cuối con đường
Còn làm lạnh thêm nhau giữa mùa đông đầy giá buốt
Cứ quanh co, kiếm tìm mải miết
Rồi se sắt lòng như chiếc lá chơ vơ...
Từ khi nào em cứ thích làm thơ
Trong thơ em, mùa đông nằm bật khóc
Những trong veo cũng cần vài vết xước
Ru giông bão ngoan hiền, tím ngắt cả trời thương..."
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét