Rồi mình lại nắm tay nhau
Đi qua hết những nỗi đau từng có
Trái tim thôi bỏ ngỏ
Gọi một người là thương.
Người ta bước cùng nhau thì gọi chung đường
À, có nhất thiết vậy đâu anh nhỉ
Lắm khi cần những ngã rẽ trong đời để biết ai tri kỷ
Để biết ai ở lại đến cuối cùng.
Ha ha hu hu một thời rồi quay lưng mịt mùng
Chỉ còn những kẻ đa mang như chúng ta vẫy vùng trong thương nhớ
Thương nhớ người cũ
thương nhớ người xa
thương nhớ những nỗi niềm cắc cớ
Thương nhớ đến độ chẳng hiểu mình khổ sở bởi điều chi.
Bởi có lẽ đôi khi
Hạnh phúc đâu hẳn là sung sướng
Trong hạnh phúc có cả đấu tranh và vay mượn
Vay mượn cuộc đời một chữ tình để chắp vá lòng nhau.
Như lúc này và mãi mãi về sau
Tụi mình thi thoảng vẫn thấy đau trong lồng ngực
Nhưng hiểu tận tường mỗi lần trái tim thổn thức
Là phải vì người bên cạnh mình nhất mực yêu thương
Là phải vì một người đàn bà ẩm ương
Là phải vì một người đàn ông phong sương
Là phải vì cung đường hạnh phúc đôi khi rất chật
Nên nhường nhau
để lòng thôi chật vật
Nên nhường nhau để thật sự yên bình...
Lê Hồng Mận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét