bỗng dưng em buồn quá
Những chông chênh như giăng mắc trong lòng
Em chẳng thể vô tư cười mà sống
Tình hãy về, dắt em lớn, được không?
Người ta cười mà lòng đeo mặt nạ
Những chua ngoa trong ngôn ngữ mĩ miều
Em thì bé, ngây thơ đâu biết, hiểu
Chỉ biết buồn khi nhân thế độc, điêu.
Này, tình ạ
Em chán đời nhiều quá
Trái tim non thế giới lại quá già
Tình nếu hiểu hãy ôm em nhiều chút
Ôm chặt vào và hãy nói: “Không xa!”
Thoa Pyo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét