'Chị ơi, chiếc lá diêu bông
Sao thời gian cũ lá không đổi màu?
Chị ơi, năm tháng qua mau
Ngỡ trôi theo nước qua cầu đã lâu!
Chị ơi, chiếc lá rơi đâu
Để em thơ thẩn bấy lâu đi tìm
Diêu bông hư ảo nỗi niềm
Em miên man lạc một miền lá mơ!
Diêu bông từ cõi hư vô
Em từ cõi thực đến bờ chênh vênh
Chị ơi, nên nhớ, nên quên
Nên nương cõi mộng, nên tìm cõi an?'
'Em ơi, một thuở hồng hoang
Trái tim tuổi trẻ mênh mang khung trời
Ngược về năm tháng xa khơi
Ngẩn ngơ một thoáng rồi thôi vậy mà!
Em ơi, chiếc lá hôm qua
Đã theo cơn gió bay xa mất rồi
Một miền ký ức đầy vơi
Vẫn vi vút gió nhưng thôi bão lòng.
Em ơi, một cõi mênh mông
Lá mơ chớ nhặt, diêu bông càng đừng
Tơ trời bay giữa không trung
Ta không mang buộc tơ hồng rối ren.'
------
Chợt nghe lá rớt ngoài hiên
Diêu bông diệu vợi một miền sắc-không.
Diệu Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét