Chúng mình còn quá trẻ để có đủ sự bao dung
Mà thứ tha cho nhau sau những lỗi lầm nhỏ nhặt
Cái nông nổi khiến chúng mình lặng im trong dằn vặt
Mà quên mất rằng thứ đáng sợ chính là thời gian
Chúng mình tiễn biệt nhau trong một buổi chiều tàn
Khi những cơn mưa đầu mùa rớt vai gầy lạnh buốt
Có tiếng nấc nghẹn ngào của loài thiên di rung lên từng phút
Chúng mình nhìn nhau,
Lá đổ cả khoảng trời...
Hình như khi biết sắp phải chia xa người ta thường kiệm lời
Mà tận dụng thời gian để nhìn nhau lâu thêm chút nữa
Em-Anh-chúng mình chưa một lần bào chữa
Bởi "cái tôi" của tuổi trẻ kia đã lớn quá chừng?
Rồi một ngày nào đó khi tuổi trẻ đã đến điểm dừng
Chúng mình cũng đi qua rất nhiều những bão giông, gian khổ
Đủ độ thăng trầm để hiểu rằng dòng đời kia là vô vàn cám dỗ
Có ai trong chúng mình nuối tiếc vì đã vội vàng buông bỏ hay không?
Nguyễn Phương Trâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét