Lúc nhỏ cứ tưởng buồn là sẽ khóc
Lớn lên mới biết có những giọt nước mắt phải giấu vào lòng
Lúc nhỏ cứ tưởng đời sẽ màu hồng
Lớn lên mới biết còn có cả những gam màu đen xám
Lúc nhỏ có gì mà không dám?
Bị đánh đòn đau vẫn cố cứng đầu
Lớn lên lại ấp ủ giọt sầu
Yêu người ta nhưng không dám nói
Lúc nhỏ biết đâu điều lầm lỗi
Lớn lên mới thấy mình nông nổi quá nhiều
Lúc nhỏ đâu cần có một người yêu
Lớn lên lại khát khao một vòng tay đến vậy
Lúc nhỏ thơ ngây hồn nhiên biết mấy
Lớn lên lại ngổn ngang bao tâm sự chất đầy
Lúc nhỏ rất thích chạy nhảy đó đây
Lớn lên lại giam mình trong khoảng không chật hẹp
Lúc nhỏ ngã là chạy ù bước tiếp
Lớn lên lại khiếp sợ tổn thương
Lúc nhỏ tâm hồn rộng như đại dương
Lớn lên chật chội trong ao tù ích kỷ
Lúc nhỏ chỉ biết làm theo lý trí
Lớn lên dằn vặt giữa đôi bờ lý trí – trái tim
Lúc nhỏ giấc ngủ rất dịu êm
Lớn lên lại từng đêm thao thức
Lúc nhỏ trái tim nơi lồng ngực
Chỉ vô tư đập nhịp yên bình
Lớn lên tim ngoài đập cho mình
Còn đập vì một người xa lạ khác
Ai rồi cũng có lúc lớn lên, cũng có lúc để tim mình đi lạc
Ai rồi cũng có lúc khổ đau và mất mát
Vấp ngã
Đứng dậy
Để thấy mình trưởng thành sau những tin yêu
- timbuondoncoi -
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét