Đã bao mùa có nhau mà không nhau
Nỗi dằn vặt treo trên ngàn dấu hỏi
Chỉ một câu mà sao anh chẳng nói
Rằng anh không yêu em!…
Chỉ một câu , ngày tháng sẽ dài thêm
– sẽ không nhau trong bộn bề ý nghĩ –
ngủ thức sẽ bình yên
và nỗi đợi chờ vô lí(!)
sẽ ra đi như chưa đến bao giờ ….
Chỉ một câu , và trả lại những đêm khuya
với cơn mơ chưa bao giờ yên giấc
những tỉnh thức nhói tim vì tiếng chuông tin nhắn
chỉ để rũ buồn vì những lời hỏi han
muôn đời khách sáo(!)
của anh…
Đã bao mùa… dang dở những ngày xanh
Điều đã có tự bao giờ đã mất
Điều định nói đã qua (như chưa từng có thật!)
Nỗi yêu thương mệt nhọc ngủ bên đời…
Những vui buồn… đã cạn những buồn vui
Chỉ một câu mà không ai dám nói
Nỗi im lặng ngủ trong tim nhức nhối
Để không nhau mà hết cả xuân thì…
Cao Thị Tố Trâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét