Nhớ anh nhiều đến độ
Thấy nhoi nhói trong lòng
Tận sâu anh có biết?!
Em khổ nhiều lắm không?!
Nhớ anh nhiều đến vậy
Mà em chẳng dám mong
Ngày hai ta gặp lại
Sợ chết điếng trong lòng
Trời hôm nay giông gió
Cứ quất mạnh lên chiều
Hằn roi lên thương nhớ
Tím bầm cả cô liêu.
Thèm nghe một hơi thở
Thèm nghe giọng nói anh
Mà sợ lòng đỗ vỡ
Khản hồi chuông thất thanh
Tình yêu thật mong manh
Đến rồi đi vội vã
Đã từng là tất cả
Rồi cũng thành người dưng.
Đừng giá như chưa từng
Đừng giá như chưa biết
Em dù đau cùng kiệt
Em vẫn tạ ơn đời.
Cuộc sống thường vốn vậy
Biếc xanh rồi vàng rơi
Cảm ơn anh đã đến
Nhuộm em xanh một thời!
Dạ Thy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét