Rồi sẽ có ngày mình ngồi lại với nhau
Anh bình thản bắt đầu bằng câu: “Chào em - người yêu cũ”
Em cười đáp: “Chào anh - người em từng thương không biết nhiêu là đủ”
Để giật mình vì một quãng đời những tưởng đã ngủ yên.
Rồi sẽ có ngày mình nói chuyện rất riêng
Về một người đến sau nhưng giờ là tất cả
Cô ấy đẹp xinh và nấu ăn ngon đến lạ
Anh ấy hiền hòa và vững chắc một bờ vai!
Rồi sẽ có ngày trong một cơn say
Anh nhấc máy gọi em và nhận ra bàn tay vẫn thật nhanh với dãy số đã từ lâu xóa mất
Ở đầu dây bên kia, em vội vàng: “Cứ tưởng mình đã quên nhau giữa dòng đời tất bật”
Xong hai đứa nhường chỗ cho khoảng lặng dài thay cái gật đầu: Ừ nhỉ, có quên đâu!
Rồi sẽ có ngày dẫu không gặp thật lâu
Mình vẫn nhận ra hình dung người kia lúc tình cờ lướt ngang trên phố
Sau hai cái cười chênh vênh khi nhớ lại nửa đời giông tố
Là cứ vậy bước qua nhau…
Rồi sẽ có ngày cơn ngủ của mình không còn những niềm đau
Vì giấc mơ nào cũng có vòng tay kế bên ôm chặt
Bằng thân phận người-đến-sau, họ ngăn lòng mình khỏi mấy cơn quặn thắt
Nhưng họ cũng biết buồn vậy… phải không?
Rồi sẽ có ngày mình phải dẹp bỏ tất cả những hoài mong
Việc duy nhất phải làm chỉ là thật lòng yêu thương họ
Đã quá long đong bởi một lần rời bỏ
Nên hạnh phúc này khi đã nắm
đừng buông!
Rồi sẽ có ngày mình hiểu ai cũng từng có một nỗi buồn
Để trân trọng bình yên sau thật nhiều gió bão
Ai cũng từng có một đoạn đường chẳng biết đâu là nơi nương náu
Để càng thương lấy người chấp nhận đón mình về và ve vuốt những niềm đau.
Rồi sẽ có ngày mình nói cảm ơn nhau?
Ngọc Hoài Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét