***
Sáng sớm thức dậy, nhìn lên bầu trời xanh và lộng gió, nhìn ra con phố nhỏ đã thấy lác đác những chị hàng hoa hàng nối hàng, điểm xen kẽ là màu trắng tinh khôi của hoa loa kèn, ngỡ ngàng nhận ra tháng 4 đã về.
Tháng tư gõ cửa em biết chăng
Loa kèn chớm nở đầu phố vắng
Một ngày sáng tháng 4, bầu trời trong hơn, gió mơn man khiến ta cảm giác miên man chìm vào vũ điệu của nắng, gió và lá. Những bông hoa loa kèn trắng tinh khôi gợi cho anh cảm giác mùa thu non của Hà Nội đã bắt đầu rồi đấy. Một ngày tháng 4 gõ cửa khiến tim ai xao xuyến, đi ngang phố thấy những gánh hàng rong đầy ắp, thấy những bông hoa tươi tắn trong nắng và gió làm cho anh cần lắm một bàn tay ai đó để nắm lấy đi dạo phố, để đi hết những con đường tháng 4 của Hà Nội.
Tháng 4 sang mang cho anh những nối buồn vu vơ, không tên. Anh muốn nắm lấy tay ai đó để đi dọc những con phố, những con đường quanh co với sắc đỏ của hoa gạo và thoảng mùi hương của những nụ bưởi tháng 3 nở muộn. Anh muốn nắm tay người con gái mà anh đang tìm kiếm đi dọc cầu Long Biển lộng gió, ngắm những bãi cát ven sông Hồng đỏ nặng phù sa, ngắm những cánh đồng ngô xanh muốt một màu. Anh muốn nắm tay em để cùng ngước lên những tán bàng xanh non đang vui đùa cùng gió.
Tháng 4 sang, anh muốn cùng em đi đến những cánh đồng xanh thẳm một màu nắng, đi qua những bãi bồi ven sông hồng để viết nên câu chuyện tình của nắng và gió. Anh muốn đi qua những tháng ngày bình lặng trong tâm hồn mình để tận hưởng hết những cảm giác lạ của mùa thu non Hà thành.
Tháng 4 đến bất chợt trong anh với những cảm xúc nửa đứng nửa ngồi, nửa lạ nửa quen, nửa xuân nửa hạ, nửa buồn nửa vui, nửa yêu thương nửa giận hơn...
Tháng 4 về bất chợt con tim anh sao xuyến trong nắng, gió và hoa loa kèn...
Ô kìa, đã đến tháng Tư!!!
Cây diện áo xanh non sức sống..
Xuân nhẹ qua kéo Hạ rúc rích cười
Tay em trắng, tóc mềm cài hoa nắng
Mong manh như giọt nắng bên thềm
Dịu dàng như hoa cười trước gió
Ưu tư như một thoáng mưa phùn
Bất chợt như Tháng Tư gõ cửa
Phạm Ngọc Giao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét