Thỉnh thoảng vô tình ai đó nhắc tên anh
Chợt nhớ ra mình không còn liên lạc
Hình dáng người xưa đã dần dần phai nhạt
Qua rất lâu rồi...có phải thế không anh..?
Em giữ riêng mình bầu trời ấy trong xanh
Màu áo thiên thanh và nụ cười rạng rỡ
Hạnh phúc an yên của tình yêu dang dở
Chỉ bóng dáng anh..cứ ngày một xa dần..!
Ai mang thu về gieo nỗi nhớ bâng khuâng
Em bước phân vân sợ làm đau kỉ niệm
Phía cuối con đường ánh tà dương tắt liệm
Góc phố thân quen...bỗng xa lạ vô cùng..!
Gặp gỡ mà chi giữa kiếp sống vô thường
Rồi lại nhìn nhau như người dưng ngược lối
Em giấu tên anh vào tháng ngày nông nổi
Khe khẽ ru mình...người ấy chỉ cố nhân..!
Thoáng chạnh lòng...khi ai đó nhắc tên anh...!
Ai Rồi Cũng Khác
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét