Em xin lỗi vì đã không dũng cảm hơn
Để đi hết con đường ngày xưa anh vẽ
Em xin lỗi vì trong bao câu chuyện kể
Cùng với bạn bè em chẳng nhắc tên người
Anh đã từng mang đến cho em cả bầu trời
Ở nơi đó em có thể cười hay khóc
Có thể nũng nịu được anh gọi là Ngốc
Có thể nằm yên nghe những câu thơ tình
Anh đã từng bảo rằng em cười rất xinh
Nên em tự dặn mình không được rơi nướt mắt
Khi em nhận ra thế gian này họ sống bạc
Chỉ có anh mới trao cho em trọn tấm chân tình
Em xin lỗi vì đã không đủ niềm tin
Để có thể theo anh đến chân trời góc bể
Em xin lỗi vì bản thân mình chẳng thể
Ngăn được tim đau mỗi khi em nhớ người...
Tiểu Tử HK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét