Nghĩ về chuyện chúng mình bây giờ
Theo chiều hướng nào cũng đều buồn anh nhỉ?
Em không nghĩ mình sẽ buồn đến thế
Đi về phía nào để bắt kịp chữ "quên"?
Chúng mình ngày xưa yêu cả những muộn phiền
Yêu cả những giận dỗi, những lỗi lầm bằng tha thứ
Chẳng biết phải yêu đến chừng nào mới đủ
Chỉ biết chúng mình đã sống rất bao dung.
Chúng mình đã bước qua trăm, vạn từ "đừng"
Nhưng rồi vẫn dừng bước trước trò đùa số phận
Em thở dài trách duyên mình lận đận
Anh trở về phía nắng chẳng còn em.
Ngày xưa chúng mình vì sao có thể tin
Có thể tha thiết vì một người như thế
Em đã tin anh bằng những gì có thể
Để đổi lại về không nguyên vẹn trái tim.
Anh đã chọn cách sống im lìm
Sau những lời xin lỗi: "Anh không hề muốn thế"
Em đâu thể trách anh bằng những điều ích kỷ
Đâu thể giữ những điều biết rõ đã nên quên?
Em nhớ em của ngày xưa... dịu hiền
Dung dị, nhỏ bé, hễ buồn phiền là khóc
Em nhớ em, thủa môi trầm, mặt mộc
Xanh, hiền và không son!
Thoa Pyo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét