Có bao giờ ta tự hỏi bản thân
Cớ vì sao để nỗi buồn ngự trị
Khi ngoài kia vẫn bao điều ý vị
Vì một người mà lặng lẽ đơn côi
Có bao giờ ta cảm thấy yên vui
Khi rảo bước trong vùng trời kỷ niệm
Có thấy được những điều ta tìm kiếm
Hay thêm buồn thêm sầu não thêm đau
Có bao giờ ta nghĩ đến ngày sau
Nắng vẫn lên qua chập chùng bão tố
Để mạnh mẽ vững tâm mà từ bỏ
Để lại mơ và ấp ủ mộng lành
Có bao giờ ta tìm được yên bình
Khi ấp ôm những nỗi niềm vậy mãi
Nở đi hoa ngát hương đừng ngần ngại
Cuộc đời này đâu mãi mãi ngàn thu
Người Viết Thơ Đau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét