Khi còn nhỏ
Nhà là nơi con thường trốn đi chơi
Khi lũ bạn cứ thập thò trước ngõ
Là ngõ đất với hàng râm bụt đỏ
Lũ trẻ con tụ tập khi chiều về
Là khoảng sân con thỏa sức đam mê
Viên gạch đỏ vẽ những gì tưởng tượng
Là mỗi sáng reo lên trong sung sướng
Thấy từ xa thoáng bóng mẹ chợ về
Nhà là nơi con vẫn hay tỉ tê
Làm nũng bà sau trận đòn của bố
Là những khi gục đầu trên bài vở
Tiếng gà đêm con ngơ ngác giật mình
Khi lớn lên
Nhà xa dần trong kí ức lung linh
Con cũng một mình giữa dòng đời cuộc sống
Nuốt miếng cơm mà thấy lòng thật đắng
Con lại thèm mẹ nấu bát canh chua
Đông sang rồi mẹ đã nghỉ sớm chưa
Hay vẫn còn cố tưới luống rau bên triền đê tre trắng lá
Mỗi khi hoàng hôn quê mình đẹp đến lạ
Con thấy yên bình sau những chuyến đi dài
Chiếc lá vàng rồi sẽ xa cành nay mai
Sống xa quê con biết mình mất đi những điều thân thương nhất
Rồi con người ta cũng sẽ trở về sau những hơn thua được mất
Có một nơi bình yên mà ta gọi đó là nhà.
Ngô Duy Phú
Tuyệt vời. Cảm ơn những cảm xúc chân thành, dung dị của tác giả đã nói hộ bao người <3
Trả lờiXóa