Anh – tình khúc tháng tư của riêng em - CẢM XÚC 365

NƠI CẢM XÚC THAY LỜI MUỐN NÓI!

Chủ Nhật, 9 tháng 4, 2017

Anh – tình khúc tháng tư của riêng em

 Tháng tư giao mùa, tím ngắt cả góc sân trường, nơi hai ta từng ngồi cạnh nhau vân về tà áo khi chưa tìm ra điều muốn ngỏ. Em nhớ cái hôn đầu vụng dại nhưng ngọt lịm bờ môi, tan chảy cõi lòng. Vẫn là anh, tình khúc tháng tư của riêng em. Cuộc đời có chảy trôi, dù em có bị cuốn vào những vòng quay vô hình, với em, anh vẫn là mối tình đầu dang dở mà đẹp, những nốt nhạc dù chưa trọn vẹn bổng trầm nhưng vẫn đa sắc đa thanh. 

***

Đã bao lần em gọi tháng tư về trong nỗi nhớ phía không anh? Anh! Chẳng còn hoa xoan tím buông mình lả tả dưới nền đất đen, bên góc sân nhà ngoại, cũng chẳng còn cái nắm tay thẹn thùng, khép nép anh giữ chặt tay em trong buổi tối trăng thanh. Anh giờ xa lắm! Nơi đó không có em. Nơi em chỉ có thể tìm đến bên anh trong những cơn mơ một mình đêm vắng lạnh, nơi của riêng chúng mình với những kí ức một thời tươi đẹp.



Anh! Trái tim em nhỏ bé nhưng cứ thường trực nỗi khát khao chờ đợi điểm đích của duyên nợ chúng mình đã hứa hẹn cùng nhau. Anh của tháng tư giao mùa kì diệu, anh của tháng tư viên mãn tròn đầy và anh của những ngày giữa tháng tư, trên chiếc nôi kẽo kẹt mẹ ru ầu ơ tại vùng quê nghèo đồng chiêm trũng. Anh là tất cả tháng tư, là hạnh phúc cùng ước mơ cháy bỏng sum vầy. Vậy mà khi hạnh phúc mới nảy mầm lấp ló tim em, anh chợt bỏ em để đến với khung trời xa thẳm.

Em giật mình thảng thốt bởi thời gian thấm thoát, nó cứ vô tình tạo ra khoảng cách dài thêm giữa đôi ta. Em khóc rất nhiều trong nỗi nhớ cứ đầy vơi khi bóng anh cứ dần xa tít tắp. Vẫn còn đâu đây, khoảnh khắc đôi mình tay trong tay thề nguyện câu hẹn ước. Giờ mình em cô đơn giữa đất trời mênh mông của trăng lạnh và những chùm xoan tím mơ hồ. Chúng cứ hắt hiu theo gió, gọi hương về thoang thoảng mà em ngỡ tiếng của lòng anh vọng lại. Em nghe tim mình loạn nhịp nơi cõi sâu hiu quạnh.



Trong cả những giấc mơ của em, dù không phải tháng tư đến, nó vẫn dạt dào, da diết. Anh trong em vẫn nguyên vẹn, tinh khôi. Từ những ngày trốn học, hai đứa đuổi bướm hái hoa trên đường mương mùa lúa trổ, những buổi chiều hòa mình trên triền đê ngợp cỏ với cánh diều vi vu theo gió. Em tin anh còn nhớ? Hạnh phúc cần gì cứ phải cao xa, phải không anh? Rồi những buổi trưa hè oi ả, anh cùng đám bạn tắm mương, nhảy cầu, em đứng đó nhìn anh lo lắng nhưng vẫn nở nụ cười híp mí. Anh nháy mắt hướng về em với cái cười trong veo, gần gũi. Anh! Vậy mà. Mình chia tay chưa kịp nói với nhau một lời. Có chăng là những tiếng vọng thì thầm của đất trời, hoa lá ngày tiễn anh về quê mẹ. Em đớn đau gồng mình chịu đựng. Phút xa anh, em chẳng nói nên lời. Tháng tư về ươm nỗi nhớ trong em, chuyện tình ta bỏ ngõ, hương nồng bay còn chưa kịp phôi pha.

Tháng tư về trong em với cả một trời thương nhớ. Thời gian chẳng thể lấp đầy khoảng trống tim em. Em biết rằng phải vui để nơi đó anh thanh thản, nhưng tận thẳm sâu nơi lồng ngực, trái tim em cứ thổn thức, râm ran. Vẫn con nắng hanh đầu hạ oi ả, vẫn tiếng ve ngân dự báo hè về, và bao thương nhớ cứ quay cuồng, vần vũ khiến em như lạc vào hai bờ hư thực.



Tháng tư giao mùa, tím ngắt cả góc sân trường, nơi hai ta từng ngồi cạnh nhau vân về tà áo khi chưa tìm ra điều muốn ngỏ. Em nhớ cái hôn đầu vụng dại nhưng ngọt lịm bờ môi, tan chảy cõi lòng. Vẫn là anh, tình khúc tháng tư của riêng em. Cuộc đời có chảy trôi, dù em có bị cuốn vào những vòng quay vô hình, với em, anh vẫn là mối tình đầu dang dở mà đẹp, những nốt nhạc dù chưa trọn vẹn bổng trầm nhưng vẫn đa sắc đa thanh.

Anh! Cảm ơn anh đã đến rồi đi để trong em hiện tại vẫn neo đậu tình đầu.

Tháng tư về. Em lại ngồi vân vê từng cánh hoa xoan tím biếc, những kỉ niệm về anh cứ chập chờn lay động xuyến xang.

 Xanh Nguyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét