Có nỗi nhớ không mời nhưng len lỏi vào tim
Cuồn cuộn trào dâng như ngày biển động
Quắt quay cõi lòng trăm ngàn con sóng
Muốn vỡ tung nơi lồng ngực nhiều phen.
Có nỗi nhớ không mời nhưng cứ mãi bon chen
Bừa bộn, ngổn ngang trong từng dòng suy nghĩ.
Đã hứa với lòng phải sống bằng lí trí
Ngoảnh mặt làm lơ, tim hóa đá lạnh lùng.
Lâu lắm rồi đâu còn lối đi chung
Sao nỗi nhớ cứ mặc nhiên hằn sâu từng giấc ngủ
Em phải làm gì.... để bóng hình anh thôi trú ngụ
Rời xa em trong phút chốc cuộc đời?
Có nỗi nhớ rã rời buộc em giữa chơi vơi
Tim miên man giữa dòng trôi vô định
Nửa đời thật thà yêu bằng không toan tính
Em nhận được gì ngoài nỗi nhớ mang theo?
Dã Qùy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét